Sung Thai-chûng (宋太宗, 939-ngièn 11-ngie̍t 20-ngit —— 997-ngièn 5-ngie̍t 8-ngit), miàng Chheu Guèn (趙炅), he Sung-chhèu ke thi 2 chak fòng-ti. Kì chhai 976-ngièn 11-ngie̍t 15-ngit chṳ 997-ngièn 5-ngie̍t 8-ngit chhai-vi, lûng-chúng chhai-vi 21-ngièn 175-ngit, sṳ-ho Sṳ̀n-kûng-sṳn-tet-vùn-vû-fòng-ti (神功聖德文武皇帝).

Sung Thai-chûng